CẦN THẾ HIỆN ĐÚNG MỰC KHI ĐÓN TIẾP NGƯỜI THÂN
Đại úy Trần Bảo Trung
Chủ nhiệm Nhà Văn Hóa, Cục
Chính trị
Một
buổi trưa Chủ nhật khi đang kiểm tra Công viên quân nhân - nơi bộ đội được đón
tiếp gia đình, bạn bè vào ngày nghỉ, tôi thấy có một bác, ăn mang giản dị, màu
tóc đã pha sương, đang ngồi nhìn xa xăm, nhiều suy nghĩ. Thắc mắc vì không rõ
là thân nhân của đồng chí nào, tôi lại gần hỏi bác:
-
Cháu chào bác ạ! Cháu là chính trị viên của Đại đội 3, Bác là thân nhân của chiến
sĩ nào vậy ạ?
-
Bác bắt tay tôi, cười nói: chào anh! Tôi là ba của cháu Duy, chiến sĩ của Trung
đội 7, cũng ở Đại đội 3 đấy!
-
Thế Bác đã được gặp em Duy chưa ạ? Hôm nay ngày nghĩ nên đơn vị tổ chức đá
bóng, em Duy xin phép không tham gia vì có người nhà lên thăm.
-
Tôi có gặp rồi, Duy đang ngồi ở cái nhà chòi kia kìa.
Nói
rồi Bác chỉ tay về phía cái chòi cách đó khoảng độ mấy chục mét, hình như em
đang chăm chú vào một điều gì đấy. Tôi thắc mắc:
-
Sao Bác không ngồi nói chuyện với em ấy, mà lại ngồi ở đây vậy ạ?
Ánh
mắt có vẻ như đượm buồn, Bác nói: hai ba con có nói chuyện được một chút, Duy
mượn điện thoại để xem cái gì ấy, tập trung lắm! Tôi chẳng biết nói chuyện với
ai nên ra ngồi ở đây.
Hỏi
thăm mới biết, ba của Duy ở Bù Đăng, là một huyện vùng núi của tỉnh Bình Phước.
Để lên thăm Duy, bác phải xuất phát từ lúc 4 giờ sáng, tuổi đã khá cao, sức
cũng không còn khoẻ, nhưng vì thương con, nên cứ khoảng 1 tháng bác lại lặn lội
lên thăm Duy.
Trò
chuyện hỏi han về gia đình, công việc với bác được một lúc, tôi theo bác vào
căn chòi nơi Duy đang chăm chú vào màn hình điện thoại. Thấy tôi đến em rụt rè,
đặt chiếc điện thoại xuống:
-
Chào Chính trị viên ạ!
-
Ừ em ngồi đi! Anh vừa nói chuyện với Ba em xong, Duy này, Ba em lên đây thăm đường
xa vất vả, em dành nhiều thời gian cho Ba nhé, không còn sớm nữa, chắc ba em sẽ
về sớm đấy!
Thế
là tôi chào bác, dành thời gian cho 2 cha con, dù vậy vẫn còn canh cánh một suy
nghĩ, muốn nói với Duy nhiều hơn …
Tối
hôm đó, gặp Duy sau giờ điểm danh, tôi kể cho em nghe về bản thân của mình, quê
ở xa, không có nhiều điều kiện để thăm gia đình, đến khi ba mẹ già yếu vẫn chưa
thể chăm lo chu toàn được.
Rồi
tôi nói với Duy: Anh nghĩ việc giải trí với điện thoại là một nhu cầu của giới
trẻ, nhất là những lứa tuổi như em. Nhưng không nên bị cuốn vào nhiều quá như
thế mà bỏ quên người thân của mình. Ba em từ xa lên đây với chặng đường không
dưới 100km, tuổi đã lớn rồi, đi xa vậy chắc sẽ rất mệt. Ba lên thăm em, mà em cứ
chăm chú vào điện thoại như vậy, em có nghĩ mình vô tâm quá không?
Duy
cúi đầu xuống, biết em đã cảm thấy áy náy trong lòng. Tôi khoác vai Duy và dặn
em hãy biết trân trọng và ứng xử tế nhị hơn những lần về sau để không vô tình
làm tổn thương tình cảm của những người thân yêu nhất dành cho mình.
No comments:
Post a Comment